Thời Đức Phật còn tại thế, có một ông lão có năm người con trai, nhưng không ai nguyện ý chăm sóc phụng dưỡng ông lão lúc tuổi già. Không còn cách nào khác, ông đành phải đi khắp đầu đường xó chợ để xin ăn. Ông cảm thấy cuộc đời tràn đầy đau khổ, cũng oán hận những đứa con bất hiếu, đồng thời thấy bất lực đối với vận mệnh bi thảm lúc cuối đời của mình.

Một ngày kia, khi gặp được Đức Phật, ông lão liền hỏi: “Kính thưa Đức Phật từ bi vĩ đại, Ngài có cách nào có thể thay đổi vận mệnh bất hạnh của lão hay không?“. Đức Phật liền hỏi ông: “Ông có biết cảm ân không?“. Ông lão trả lời: “Lão đây không biết thế nào gọi là cảm ân, kính mong Đức Phật từ bi chỉ rõ bến mê“. Xem thêm

Thời Đức Phật còn tại thế, có một ông lão có năm người con trai, nhưng không ai nguyện ý chăm sóc phụng dưỡng ông lão lúc tuổi già. Không còn cách nào khác, ông đành phải đi khắp đầu đường xó chợ để xin ăn. Ông cảm thấy cuộc đời tràn đầy đau khổ, cũng oán hận những đứa con bất hiếu, đồng thời thấy bất lực đối với vận mệnh bi thảm lúc cuối đời của mình.

Một ngày kia, khi gặp được Đức Phật, ông lão liền hỏi: “Kính thưa Đức Phật từ bi vĩ đại, Ngài có cách nào có thể thay đổi vận mệnh bất hạnh của lão hay không?“. Đức Phật liền hỏi ông: “Ông có biết cảm ân không?“. Ông lão trả lời: “Lão đây không biết thế nào gọi là cảm ân, kính mong Đức Phật từ bi chỉ rõ bến mê“. Xem thêm