Một thanh niên đến gặp trưởng một nhóm đốn gỗ xin việc làm . Người này trả lời: “Để xem anh đốn cái cây này như thế nào đã”. Người thanh niên bước tới và đốn cái cây to đó 1 cách rất kỹ thuật . Quá ấn tượng , người trưởng nhóm nói: “Tốt , thứ hai anh bắt đầu thử việc nhé”.
Thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm trôi qua. Vào chiều thứ năm, người trưởng nhóm nói với người thanh niên: “Anh có thể nhận tiền công ngày hôm nay và nghỉ việc được rồi!”
Giật mình , người thanh niên nói: “Nhưng tôi đã làm việc rất chăm chỉ cơ mà! Ông thấy đấy, tôi làm việc chăm chỉ hơn bất kì ai. Tôi tới sớm nhất , ra về trể nhất và làm luôn trong giờ nghỉ trưa ”
“Đồng ý, nhưng chúng tôi quyết định cho anh nghỉ việc vì tiến độ công việc của anh quá chậm. Anh cứ thử nhìn số gỗ mình đốn được và so sánh với những người khác thì sẽ biết. Ở đây chúng tôi chỉ dựa vào kết quả”
Quả thật là số gỗ của người thanh niên này ít hơn những người khác thật. Ngày đầu tiên anh ta làm rất khá, nhưng lại giảm dần qua những ngày khác.
Người trưởng nhóm thấy người thanh niên này rất thành thật nên ông suy nghỉ một lát rồi hỏi “Anh có mài lưỡi cưa của mình không?”
Người thanh niên trả lời: “Không, tôi làm việc liên tục thế này mà sản lượng còn không đủ, tôi lấy thời gian đâu để ngồi mài cưa ?? “
Lời bình:
Cuộc sống của chúng ta cũng như vậy đó. Đôi khi chúng ta quá bận rộn để “mài bén lưỡi cưa”.
Làm việc chăm chỉ chẳng có gì sai , nhưng chúng ta cũng cần thời gian để nghỉ ngơi , để suy nghĩ và chiêm nghiệm, để học và để trưởng thành. Nếu chúng ta không dành thời gian để mài bén lưỡi cưa, chúng ta sẽ cùn dần đi và đánh mất đi tính hiệu quả trong công việc.
Bạn cần phải lùi 1 bước để có thể tiến 3 bước