Bác thợ săn hay đi săn thỏ cùng chú chó săn của mình. Dạo gần đây, tình hình săn thỏ không được tốt, nên bác thợ săn hay bực tức và trách móc chú chó săn của mình. Điều này làm cho chú chó cũng chẳng vui vẻ gì.

Một hôm, trong một chuyến đi săn, bác thợ săn thấy một con thỏ nằm sau phiến đá. Ông đưa súng lên và “pằng” một tiếng, viên đạn trúng vào chân sau của con thỏ. Và công việc tiếp theo là của chú chó săn. Bác thợ săn vừa ngồi trên phiến đá châm thuốc vừa ra lệnh cho con chó đuổi theo, và nghĩ “Có con thỏ nào thoát khỏi được con chó săn của mình đâu, hơn nữa đây còn là một con thỏ què.” Bác thợ săn tiếp tục ngồi trên phiến đá và đợi con chó đem về chiến lợi phẩm. Nhưng một lúc sau, chú chó quay về với dáng vẻ hết sức thiểu não, nó không hoàn thành nhiệm được đã được giao. 

cho san va tho

“Con chó đáng ghét! Con thỏ đó đâu rồi?”, bác thợ săn quát lên.

“Gâu! Tôi đã cố gắng hết sức!”. Con chó săn tỏ ra khó chịu với những lời trách mắng của chủ, đồng thời nó cũng không đồng ý với ý định tiếp tục ở lại vùng đó để săn thỏ.

Trong lúc đó, con thỏ bị thương ở chân đang cùng với các bạn bè của mình ngồi ở xa xa và nói về nguyên nhân tại sao mình lại có thể thoát chết.

“Tại sao con chó săn lại không đuổi kịp cậu nhỉ ?”

Con thỏ trả lời: “Bởi vì tôi chạy để giữ tính mạng mình, trong khi con chó săn chỉ chạy vì nghĩa vụ. Tôi đã phải dốc hết sức, nhưng còn con chó săn thì…”

Bài học rút ra từ câu chuyện: Bất kể năng lực của một người có giỏi đến đâu, nhưng nếu làm việc chỉ với thái độ thờ ơ, chắc chắn họ sẽ không thể nào làm việc đó tốt bằng những người làm công việc đó vì chính “sự sống” của mình. Nhà quản lí phải biết cách tạo động lực cho nhân viên của mình để họ có thể hoàn thành công việc với kết quả tốt nhất.