Rất nhiều bậc cha mẹ đều lo lắng con cái của mình thua kém bạn bè trang lứa ngay từ vạch xuất phát. Kỳ thực, họ đã quên rằng: Cuộc sống không phải là cuộc chạy cự ly ngắn, cũng không phải chạy cự ly dài, mà là một cuộc chạy ma-ra-tông. Mà kết quả chạy ma-ra-tông, tuyệt không phải quyết định bởi “thua ở vạch xuất phát”.

Cho nên đối với con trẻ, bạn nhất định phải từ từ dạy bảo. Và làm cha mẹ, hãy bình tĩnh dõi theo sau, để cho con trẻ chậm rãi đi trước tựa như con ốc sên ở trên vậy.

Quá trình con trẻ lớn dần lên, không phải lớn một lần là xong, mà là một quá trình tuần tự.

Nhưng trong thực tế giáo dục, thường sẽ có nhiều nguyên nhân khiến cha mẹ và thầy cô không đủ kiên nhẫn để chờ đợi trẻ từ từ lớn lên. Rất nhiều sẽ ở phía sau mà thúc ép trẻ, chỉ theo đuổi tốc độ mà không nhìn quá trình. Điều này khiến cho chính mình và con trẻ bỏ qua rất nhiều điều thú vị; làm cho bản thân mình và con trẻ thời gian ở chung trở thành thời gian tra tấn lẫn nhau. Bạn cứ nghĩ rằng bạn quan tâm con trẻ, nhưng chúng lại thấy rằng bạn đang làm chúng phiền lòng.

Mỗi một chủng sinh vật lớn lên đều phải tuân theo quy luật tự nhiên, đặc biệt là con người, có hình thành nên cá tính và tính cách riêng biệt. Cho dù là cha mẹ, hay là thầy cô giáo, nên áp dụng phương thức giáo dục phù hợp với đặc điểm từng giai đoạn trưởng thành của trẻ; có như vậy thì chúng mới dễ dàng tiếp thu được đúng lúc.

Giáo dục trẻ, tựa như dắt một con ốc sên đi tản bộ; cùng con trẻ lẳng lặng khám phá mùi vị của cuộc sống này; cùng con trẻ, đi qua ngày tháng thanh xuân…

Các bậc làm cha mẹ, xin đừng khiến con mình trở thành một con ốc sên rơi lệ!

Đừng để con trở thành ốc sên rơi lệ

Thượng Đế đã ban cho tôi một nhiệm vụ

Bảo tôi dắt một con ốc sên đi dạo.

Tôi không thể đi quá nhanh, ốc sên đã đi hết sức rồi,

Mà vì sao mỗi lần vẫn luôn đi được một chút?

Tôi thúc giục nó, tôi dọa nó, tôi trách cứ nó.

Ốc sên với ánh mắt biết lỗi nhìn tôi,

Lưỡng lự nói: “Tôi đã tận lực rồi mà!”.

Tôi kéo nó, tôi đẩy nó, thậm chí tôi muốn đá nó.

Ốc sên bị thương, nó toát cả mồ hôi,

Thở phì phò, bò lên phía trước…

Thật kỳ quái,

Vì cớ gì Thượng Đế lại bảo tôi dắt một con ốc sên đi dạo?

“Thượng Đế ơi! Là vì cớ gì?”

Cả bầu trời một mảnh… im lặng.

“Ôi! Có lẽ Thượng Đế đã kệ ốc sên đi rồi!”.

Được rồi! Buông tay!

Dù sao Thượng Đế mặc kệ, thì ta còn quản cái gì?

Để ốc sên đi phía trước, tôi ở phía sau thật khó chịu.

Ồ! Tôi ngửi thấy mùi hoa,

Thì ra đã đi đến một khu vườn,

Tôi cảm thấy một làn gió nhẹ,

Là làn gió nhẹ ban đêm dịu mát

Chậm đã!

Tôi nghe thấy tiếng chim hót, tôi nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.

Tôi nhìn thấy một bầu trời đầy ánh sao xinh đẹp!

Ôi! Tôi trước kia vì sao không nhận ra được những điều này?

Đến đây… tôi chợt nhớ, hay là tôi đã sai lầm rồi?

Là Thượng Đế bảo tôi dắt một con ốc sên đi dạo.

Giáo dục con trẻ,

Là tựa như dắt một con ốc sên tản bộ.

Cùng với con,

Đi qua năm tháng thanh xuân cuộc đời,

Tuy rằng,

Cũng có lúc tức điên vì mất kiên nhẫn để chờ đợi,

Nhưng mà,

Con trẻ trong lúc vô tình đã mở ra trước mắt ta,

Một mặt tốt đẹp ban sơ của sinh mệnh.

Con trẻ với ánh mắt thẳng thắn,

Con trẻ với ánh nhìn độc đáo,

Cha mẹ có thể bước chân chậm lại,

Đem ý nghĩ chủ quan của mình để lại ở một bên,

Cùng con trẻ lẳng lặng hiểu rõ hương vị cuộc sống,

Lắng nghe thanh âm nội tâm của trẻ nơi tiếng vọng của thế tục,

Để chính mình giữ lại một chút thời gian,

Mà chưa từng hé ra trong cuộc sống vô tận này,

Và thành quả mà cha mẹ có được từ đây … còn hơn cả con trẻ.

QTNS online sưu tầm từ nguồn Tinhhoa.net